Chùm thơ của tác giả Dương Thị Thuyết
- 07/07/2022
- Ban Thông tin truyền thông
- 467
Tập viết bằng chân
Em ngồi tập viết bằng chân
Bao lần tứa máu, bao lần quặn đau
Chữ liêu xiêu, giấy nát nhàu
Ước mong đến lớp như bao bạn bè
Bạn cùng trang lứa đi, về
Ê, a… học chữ… Em nghe chạnh lòng!
Ngoài kia thế giới mênh mông
Bốn bề… Em… Một góc phòng buồn thiu!
Em ngồi tập viết thật nhiều
Khi trưa nắng đứng, khi chiều bóng nghiêng
Khi trời buông tấm màn đêm
Để bao con chữ thương em mà thành
Sinh ra đã chẳng lặn lành
Bàn tay thì thiếu, khó khăn thì thừa
Gương thầy Ngọc Ký ngày xưa
Truyền em lửa ấm bốn mùa em mang
Mẹ khen em chữ thẳng hàng
Mềm như dải lụa vắt ngang đất trời
Ước mơ trường lớp đến rồi
Bàn chân em vẽ cuộc đời thành thơ.
Vợ chồng thương binh
Em khuyết tay, anh tật chân
Chiến tranh cướp mất một phần máu xương
Một thời bom đạn chiến trường
Hòa bình về với đời thường thành duyên
Hai thân dù chẳng vẹn nguyên
Tao khang vẫn trọn lời nguyền trăm năm
Tựa nhau mưa nắng thăng trầm
Nhìn cây cuộc sống nảy mầm lên xanh
Thuyền đời có lúc tròng trành
Thì em tát nước, thì anh tay chèo
Vượt qua bão tố gieo neo
Cánh buồm thuận gió chở theo nụ cười
Khi trái gió, lúc trở trời
Vết thương hành hạ một thời chiến chinh
Nhớ người đồng đội hi sinh
Bao người ngã xuống để mình còn đây
Lá rách bọc lấy lá gầy
Nhọc nhằn muối mặn gừng cay… cuộc người
Điểm tô cuộc sống sáng ngời
Đời thương binh quyện lấy đời thương binh.
Tiếng đời thầm lặng
Bên đường… người vé số mù
Quanh năm bạn với cần cù… đã quen
Bình minh vừa thắp nắng lên
Đã nghe tiếng hát vang trên phố phường
Lời ca ăm ắp yêu thương
Tiếng rao rạc gió, vặn đường uốn cong
Yếu giọng đục, khỏe giọng trong
Bốn mùa bụi bám hàng rong… bốn mùa
Khi đội nắng, lúc chan mưa
Sấm rung ngày hạ, gió lùa đêm đông
Tiếng ca rút ruột trổ bông
Một nhành hoa thắm chẳng trông thấy mình
Tháng năm cặm cụi mưu sinh
Bao nhiêu cay đắng, nhục – vinh đã từng
Bước cao bước thấp… ngập ngừng
Màn trời bốn phía trập trùng bóng đêm
Bao lần vé số khô nguyên
Con chim khản giọng ướt nhèm xõa mưa
Bao lần vé số còn thừa
Lại mang tâm sự mà… thưa với giời
Hoàng hôn rơi kín phố rồi
Mưa rơi hay tiếng hát người hàng rong?
Tiếng đời vang giữa phố đông
Bóng người chìm giữa mênh mông… bóng người…
Dương Thị Thuyết