Dương Thành Vui – Người thầy gieo mầm tri thức, giữ lửa nghĩa tình Dòng tộc

Người thầy trong ký ức của bao thế hệ

Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, khi người ta dễ bị cuốn vào vòng xoáy mưu sinh, không phải lúc nào cũng tìm được một tấm gương vừa tận tụy với nghề giáo, vừa trọn vẹn nghĩa tình với bà con Dòng tộc. Ở An Giang, cái tên Dương Thành Vui được nhắc đến với tất cả sự kính trọng. Người dân địa phương quen gọi thầy bằng giọng trìu mến: “Thầy Vui – ông giáo của những đứa trẻ đặc biệt.” Không chỉ đứng trên bục giảng, gieo con chữ cho trẻ em khuyết tật, thầy còn là người tâm huyết của Hội đồng Họ Dương tỉnh An Giang – nơi kết nối tình thân, sẻ chia khó khăn và gìn giữ truyền thống “tương thân tương ái” bao đời.     Một cụ cao niên trong họ từng xúc động nói: “Trong lòng bà con Họ Dương ở An Giang, thầy Vui không chỉ là một người thầy, mà còn là một nhịp cầu nối. Nhờ có thầy, con cháu trong họ gần lại với nhau, thương yêu nhau như ruột thịt.” Câu chuyện về thầy Vui không gói gọn trong lớp học, cũng chẳng dừng ở vai trò Dòng tộc. Đó là cả một hành trình dài của tình thương, lòng kiên nhẫn và sự tận tụy đến quên mình. Người gieo chữ từ tình yêu thương. 

Thầy Dương Thành Vui đang dạy môn âm nhạc cho trẻ em khuyết tật

Sinh ra và lớn lên ở phường Bình Đức, Long Xuyên, ngay từ khi bước vào bậc học THCS (lớp 6) thầy Dương Thành Vui đã mơ ước được làm nghề giáo. Ngày đầu tiên đứng trên bục giảng thầy dạy trường chuyên Thoại Ngọc Hầu; Phó Hiệu trưởng trường THCS Trần Hưng Đạo; công tác Phòng Giáo dục và Đào tạo Long Xuyên; Sở Giáo dục và Đào tạo An Giang. Nhưng không phải con đường nào cũng thẳng thớm, cũng trải đầy hoa hồng. Cái duyên Thầy đến với các em khuyết tật là trong nhiều lần đi tặng quà cho trẻ em khó khăn trên địa bàn tỉnh, đặc biệt là các em trường Trẻ em khuyết tật An Giang, Thầy chọn cho mình một ngã rẽ ít người đi: Xin về dạy trẻ khuyết tật. Với nhiều người, đây là công việc quá đỗi vất vả, đòi hỏi nhiều kiên nhẫn và sự hy sinh. Nhưng với thầy Vui, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt của các em khuyết tật chính là niềm hạnh phúc, là nguồn động lực. Thầy từng tâm sự với học trò cũ: “Các em đặc biệt thì cần những người thầy đặc biệt. Nếu mình bỏ rơi, các em sẽ càng thiệt thòi. Mình dạy được một chữ cho các em, hạnh phúc bằng cả dạy trăm chữ cho người bình thường.”; thầy cũng tậm sự “Ngày đầu tiên đi dạy các em lớp khiếm thị, thầy rất bất ngờ và xúc động, các em xin phép đi rửa tay, sau đó các em xin phép thầy cho tụi em được sờ mặt thầy, lần lược các em lên bàn giáo viên sờ  mặt thầy, để các em cảm nhận về người thầy mới về trường dạy mình. Lúc các em sờ nước mắt thầy rơi trên má vì thấy thương các em và thấy thật hạnh phúc khi được làm một việc có ý nghĩa.

Trong suốt nhiều năm gắn bó với giáo dục đặc biệt, thầy Vui đã tận mắt chứng kiến bao nhiêu giọt nước mắt xen lẫn nụ cười. Có em ban đầu chỉ ngồi lặng im trong góc lớp, không dám giao tiếp, dần dần biết ra ký hiệu chào thầy. Có em khiếm thính, từng mặc cảm không muốn đến trường, rồi dưới sự động viên của thầy đã đủ tự tin bước vào lớp tiểu học chính quy. Mỗi bước tiến nhỏ bé ấy, đối với thầy, là cả một chiến thắng lớn.

Phương pháp giảng dạy đầy sáng tạo không dừng ở tình thương, thầy Vui còn không ngừng tìm tòi những phương pháp giáo dục mới. Thầy Vui áp dụng ngôn ngữ ký hiệu, lồng ghép trò chơi trực quan, sử dụng nhạc cụ dân gian như đờn, song lang, chập chả để tạo sự hứng thú. Một đồng nghiệp nhận xét: “Thầy Vui có biệt tài biến lớp học thành sân chơi. Những đứa trẻ khuyết tật vốn dễ thu mình, nhưng nhờ cách dạy của thầy, các em trở nên tự tin, mạnh dạn, thậm chí có em còn diễn văn nghệ trước đám đông.” Chính nhờ vậy, nhiều phụ huynh từng lo lắng con mình mãi mãi sống trong bóng tối, nay vỡ òa khi thấy con có thể đọc chữ, viết vài dòng đơn giản, hay biết mỉm cười với người lạ. Vượt qua rào cản – truyền cảm hứng sống hành trình ấy chưa bao giờ dễ dàng. Nhiều lúc thầy cũng chạnh lòng khi xã hội chưa thực sự quan tâm đúng mức đến giáo dục đặc biệt. Thầy từng phải tự bỏ tiền túi mua đồ dùng trực quan, kiên nhẫn kèm cặp từng em. Nhưng mỗi khi định chùn bước, thầy lại nghĩ đến ánh mắt trong veo của học trò. “Chúng nó cần mình” – thầy tự nhủ. Và rồi, bằng sự kiên trì, thầy đã giúp nhiều em vượt qua mặc cảm. Không ít em nay đã hòa nhập cộng đồng, có em còn học nghề, đi làm, trở thành tấm gương nghị lực. Một phụ huynh bày tỏ: “Nhà tôi nghèo, con lại khiếm thị. Nếu không có thầy Vui, chắc con tôi bỏ học từ lâu. Giờ cháu có thể đọc, viết, làm được việc nhỏ như đàn, hát và biết phụ giúp gia đình. Công ơn thầy lớn lắm.”

Người giữ lửa nghĩa tình Dòng tộc

Không chỉ là người thầy tận tụy, thầy Vui còn là Chủ tịch Hội đồng Họ Dương tỉnh An Giang. Với thầy, Dòng tộc không chỉ là nơi thờ phụng Tổ tiên, mà còn là chỗ dựa tinh thần, là nơi vun đắp nghĩa tình. Thầy tâm niệm: “Dòng tộc vững mạnh thì từng gia đình mới có điểm tựa. Đoàn kết là sức mạnh để chúng ta đi qua khó khăn.” Chính suy nghĩ ấy thôi thúc thầy kết nối bà con gần xa, vận động mọi người đoàn kết, gắn bó. Không chỉ trong tỉnh, thầy còn mở rộng mối quan hệ với các chi họ ngoài tỉnh, cùng nhau hướng về cội nguồn, tổ chức những ngày hội tri ân Tổ tiên. Một cụ trong họ chia sẻ: “Thầy Vui như ngọn lửa giữ cho con cháu Họ Dương thêm gắn kết. Người già thì có nơi gửi gắm tâm tư, lớp trẻ thì có dịp giao lưu, học hỏi.” Những hoạt động nghĩa tình – điểm tựa cho bà con.

Thầy Vui đang hướng dẫn các em đàn nhạc

Điều khiến nhiều người cảm phục ở thầy Vui là không chỉ nói bằng lời, mà hành động bằng việc làm cụ thể. Trao học bổng cho học sinh hiếu học khó khăn: Mỗi mùa khai giảng, từ nguồn của Hội đồng Họ Dương Việt Nam, thầy đã liên hệ các nơi lên danh sách trao hàng chục suất học bổng. Dù giá trị không lớn, nhưng đó là niềm động viên lớn lao, tiếp sức cho con em đến trường. Xây dựng “Mái ấm Họ Dương”: Thầy kêu gọi Dòng tộc đóng góp dựng nhà cho những hộ nghèo. Từng mái lá xiêu vẹo nay thay bằng căn nhà vững chắc, mang lại niềm vui đoàn tụ. Anh Dương Văn Ghí, một hộ ở Thoại Sơn, bùi ngùi: “Nếu không có Hội đồng Họ Dương, chắc gia đình tôi còn sống trong cảnh dột nát. Nhờ căn nhà này, chúng tôi tin rằng tình thân Dòng tộc là chỗ dựa vững chắc.”

Ông Dương Thành Vui ( thứ nhất bên phải)  nhận giấy khen của Hội đồng Họ Dương Việt Nam

Ngày hội Thanh niên Họ Dương: Thầy khởi xướng sân chơi văn hóa để thế hệ trẻ bồi dưỡng lòng tự hào cội nguồn. Ngày hội tưng bừng, rộn rã tiếng cười, trở thành nét đẹp truyền thống mà bà con mong chờ. Lời kể từ bà con trong họ Trong mắt nhiều người, thầy Vui không chỉ là nhà giáo, mà còn là người con Họ Dương đầy trách nhiệm. Một thành viên Họ Dương ở An Phú bộc bạch: “Thầy không chỉ dạy chữ, mà còn dạy chúng tôi cách sống nghĩa tình. Nhờ thầy, Hội đồng Họ Dương tỉnh hoạt động nề nếp, đoàn kết trở thành mái ấm chung.” Người ta quý trọng ở thầy chính là sự chân thành, gương mẫu và quyết đoán. Thầy nói được, làm được, nên bà con tin tưởng, sẵn sàng đồng hành trong mọi hoạt động. Lan tỏa nghĩa tình ra cộng đồng. Không chỉ chăm lo cho bà con trong họ, thầy Vui còn phối hợp cùng Ủy ban MTTQ và các tổ chức thiện nguyện, tổ chức nhiều chương trình: Trao quà Tết cho Họ Dương còn khó khăn, cấp học bổng cho trẻ em khuyết tật, hỗ trợ người già neo đơn. Những việc làm ấy lan tỏa tinh thần “lá lành đùm lá rách”, biến Hội đồng Họ Dương tỉnh An Giang thành một mái nhà nghĩa tình mở rộng, nơi mọi người tìm thấy hơi ấm sẻ chia. Lẽ sống từ hai chữ “nghĩa tình” Dù bận rộn với công việc dạy dỗ trẻ em khuyết tật, thầy Vui vẫn dành tâm huyết cho hoạt động Dòng tộc. Với thầy, người giáo viên không chỉ dạy chữ, mà còn phải dạy tình thương.

 

Thầy Dương Thành Vui (người thứ 5 bên phải) trong ngày Lễ cúng giỗ ông Dương Công Quận

Chính sự song hành giữa sự nghiệp giáo dục và công việc Dòng tộc đã tạo nên hình ảnh một người thầy giản dị mà cao quý. Trong mắt học trò, thầy Vui là người gieo mầm tri thức. Trong lòng bà con, thầy là người giữ lửa nghĩa tình. Một học trò cũ viết trong nhật ký: “Thầy Vui không chỉ dạy con biết đọc chữ, mà dạy con biết sống nhân nghĩa. Thầy như ánh đèn soi con đường nhỏ của con.” Người thầy gieo thương yêu. Nhìn lại chặng đường đã qua, thầy Vui chỉ cười hiền: “Mình chẳng làm gì lớn lao, chỉ mong học trò biết chữ, bà con trong họ thương nhau hơn. Thế là đủ.” Nhưng chính cái “chẳng lớn lao” ấy lại làm nên một con người phi thường. Một người thầy tận tụy, một người con Họ Dương hết lòng, một công dân chan chứa tình thương. Có thể nói, lẽ sống của thầy Dương Thành Vui chính là gieo tri thức bằng trái tim, và giữ lửa nghĩa tình bằng tấm lòng son sắt. Nhờ những con người như thầy, An Giang thêm giàu đẹp, ấm áp tình người và mái nhà Họ Dương ngày càng bền chặt, sum vầy.

                                                            Dương Bảo

 

 

Ban Thông tin truyền thông
Ban Thông tin truyền thônghttps://hoduongvietnam.com.vn/

Bản tin điện tử Họ Dương Việt Nam. Chịu trách nhiệm nội dung: Ông Dương Văn Mão - Phó Ban Thông tin truyền thông Hội đồng Họ Dương Việt Nam.

BẢN TIN ĐIỆN TỬ HỌ DƯƠNG VIỆT NAM
© 2005-2018 Họ Dương Việt Nam. All rights reserved

Biên tập: Văn phòng Họ Dương Việt Nam - Địa chỉ: Tòa nhà Câu lạc bộ Golf Long Biên,
Khu Trung Đoàn 918, Phường Phúc Đồng, Quận Long Biên, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0243.526.5678 - Fax: 0243.699.3366 - Email: thongtinsukienhdvn@gmail.com