Nhà báo Dương Hằng Nga lần đầu kể lại chi tiết cuộc đấu sống còn với ông trùm Vũ “nhôm”
- 26/12/2017
- Ban Thông tin truyền thông
- 9168
Nhà báo Dương Hằng Nga, người từng viết về những sai phạm liên quan đến Vũ “nhôm” kể lại những chi tiết trong cuộc đấu sống còn với ông trùm. Chị đã từng phải dặn con không được ăn kẹo của người lạ đưa, đi học không được ra sân trường chơi…
Đe dọa, tìm cách “cho đi tù” sau khi mua chuộc bất thành
Tối 22/12, thông tin từ Công an TP Đà Nẵng cho biết, đã nhận được quyết định truy nã ông Phan Văn Anh Vũ (còn gọi là Vũ “nhôm”) từ Cơ quan An ninh điều tra, Bộ Công an.
Trước thông tin trên, nhà báo Dương Hằng Nga (Trưởng đại diện Tạp chí Giao thông vận tải khu vực miền Trung Tây Nguyên và Đà Nẵng) và gia đình thở phào nhẹ nhõm vì được “giải thoát” khỏi tâm trạng lo lắng trong suốt thời gian qua.
Nhà báo Dương Hằng Nga là người đầu tiên có loạt bài phản ánh sai phạm tại khu đô thị Đa Phước, Đà Nẵng do Vũ “nhôm” làm Chủ tịch Hội đồng thành viên chủ đầu tư.
Trong gần một năm qua, chị Nga và gia đình gặp phải không ít khó khăn do đụng chạm với “ông trùm Đà Thành”. Bản thân chị Nga bị cấm xuất cảnh 3 tháng theo đơn tố cáo của đại gia Vũ “nhôm”. Nhà báo này cho biết, trong thời gian từ tháng 5 – 6/2017, chị Nga đưa bố chồng đi mổ dạ dày cũng bị cơ quan Công an Đã Nẵng triệu tập thậm chí đến tận giường bệnh để điều tra vì đơn tố cáo của Vũ “nhôm”.
Trao đổi với PV, nhà báo Dương Hằng Nga chia sẻ, từ lúc bắt đầu tiến hành điều tra, viết loạt bài về sai phạm của Vũ “nhôm”, chị đã nhận được không ít lời can ngăn của đồng nghiệp và người thân.
Tuy nhiên, bằng lương tâm và đạo đức nghề nghiệp, chị vẫn quyết tâm hoàn thành tuyến bài gây chấn động dư luận. Trong thời gian đó, Vũ “nhôm” từ hẹn “thỏa thuận” chuyển sang dọa nạt, kiện cáo, thậm chí khiến cả gia đình chị mất ăn mất ngủ.
Có những đêm chị phải thức trắng đêm chuẩn bị tài liệu, ra sân bay từ lúc mặt trời còn chưa ló để bay chuyến sớm nhất, tránh không cho ai thấy và nhằm giữ an toàn.
Nhờ sự ủng hộ của Tổng biên tập và tất cả đồng nghiệp ngoài Hà Nội, nữ nhà báo đã mang “chiến thắng” trở về sau nguyên 1 tuần làm việc với tất cả những nơi mà ông Vũ đâm đơn.
Nữ nhà báo muốn được bảo vệ khi Vũ “nhôm” chưa bị bắt
Chia sẻ trên trang cá nhân nhà báo Dương Hằng Nga cho biết, khi nhận được tin đại gia Vũ “nhôm” bị truy nã, chị đã khóc vì cảm giác được “giải thoát”.
“Tôi khóc vì sự tức tưởi tôi bị cấm xuất cảnh. Tôi khóc vì tôi đã có thể chạy về nhà nói với ba chồng tôi đang bị bạo bệnh rằng “Ba ơi! Con dâu của ba ko phải là kẻ phạm tội để mà bị Công an Đà Nẵng vào truy xét tại tận chân giường bệnh nơi ba chữa trị căn bệnh hiểm nghèo ở Bệnh viện Chợ Rẫy (TPHCM) mà lúc đó con đang xin nghỉ việc cả tháng để vào chăm sóc ba. Ba yên tâm, con không phải là tội phạm cố tình lẩn trốn vào bệnh viện bằng hình thức đi chăm ba khiến cả bệnh viện Chợ Rẫy ngày đó xôn xao, lầm tưởng, rúng động”, chị Nga chia sẻ trên trang cá nhân facebook.
Cơ quan cảnh sát điều tra khám xét nhà và ra quyết định truy nã ông Vũ “nhôm” trên toàn quốc
Chị Nga cũng cho biết thêm, tuy đã có lệnh khởi tố, truy nã những ông Phan Văn Anh Vũ vẫn đang ở ngoài vòng pháp luật, mối nguy hiểm cho bản thân và gia đình chị chưa chấm dứt. Chị vẫn phải dặn các thành viên trong gia đình đề phòng tránh nguy hiểm, đối với hai con nhỏ chị Nga còn phải làm việc với nhà trường để tăng cường bảo vệ.
“Hai đứa con nhỏ, một đứa học lớp 6, một đứa học lớp 4 của tôi khi biết được thông tin ông Vũ “nhôm” đã bị pháp luật xử lý chúng không giấu nổi cảm xúc. Thằng anh rơm rớm: “Mẹ ơi, rứa là bữa ni trở đi, con tha hồ được chạy đi chơi với bạn bè giữa sân trường rồi hè”.
Còn đứa con gái của tôi hồn nhiên reo lên “aaa…, rứa từ nay ai cho con kẹo mút là con được ăn rồi mẹ hỉ”…”. Sự vô tư hồn nhiên của hai đứa nhỏ khiến chị, một người mẹ như bao phụ nữ khác không cầm được nước mắt.
Khi được hỏi về định hướng tương lai trong nghề, chị Nga vẫn cương quyết khẳng định: “Nếu có thông tin về các vụ việc tham nhũng, sai phạm tôi vẫn sẽ quyết tâm đấu tranh đến cùng, làm tròn trách nhiệm của một người cầm bút”.
Bên cạnh đó, nhà báo Hằng Nga cũng mong muốn cơ quan chức năng cùng với chính quyền sở tại có những chính sách bảo vệ những “nhân chứng sống” như chị. Cũng như có cơ chế đặc thù bảo vệ những nhà báo đứng lên đấu tranh, chống lại tiêu cực nói chung. Có như thế, mới có thêm nhiều những nhà báo dám phanh phui cái xấu và những “ông to bà lớn”, những người coi thường pháp luật sẽ phải quy phục sự thật.
Kết luận về sai phạm của ông Nguyễn Xuân Anh – nguyên Bí thư Thành ủy TP.Đà Nẵng có dính dáng ít nhiều đến cái tên Vũ “nhôm”
Sau khi công bố quyết định khởi tố, do xác định bị can không có mặt tại nơi cư trú ở số 82 Trần Quốc Toản (Đà Nẵng) và không biết bị can đang ở đâu nên Cơ quan An ninh điều tra đã ra quyết định truy nã bị can.
Quyết định truy nã do thiếu tướng Lý Anh Dũng, phó thủ trưởng thường trực Cơ quan An ninh điều tra ký ngày 21/12. Theo quyết định truy nã, Phan Văn Anh Vũ bị khởi tố bị can do đã có hành vi “Cố ý làm lộ tài liệu bí mật nhà nước” theo quyết định khởi tố bị can số 47/ANĐT-P5 ngày 20/12.
Công an TP Đã Nẵng cũng đã triển khai quyết định truy nã Phan Văn Anh Vũ đến công an tất cả các quận, huyện, phường, xã trên địa bàn để tiến hành truy bắt.
Toàn văn bài viết đăng tải trên trang facebook của nhà báo Dương Hằng Nga: GỬI LỜI CHÀO ANH VŨ NHÔM Tôi và anh ko hề quen biết nhau, chưa bao giờ chạm mặt nhau. Trước khi tôi đặt bút viết 8 kỳ báo đầu tiên phanh phui ra những sai phạm của anh để có “cái kết” của ngày hôm nay, tôi đã ko tránh khỏi những… ngần ngừ. Bạn bè, đồng nghiệp của tôi ngày ấy ái ngại: “Nga một mình chống lại mafia rồi. Nó có thế lực chống lưng mạnh lắm. Gan Nga bằng gì vậy? Nó là ông trùm khét tiếng đấy. Ko ai dám động đến nó. Ko ai dám làm gì nó cả. Người ta sợ nó lắm”. Ai cũng lo cho tôi và khuyên nhủ tôi: đừng nữa, dừng đi. Khi tôi vừa mới đăng bài thứ nhất, anh đã nhắn tin xin gặp tôi để… “thỏa thuận”. Tôi ko hề trả lời lại anh. Khi tôi tiếp tục đăng bài thứ 2, bài thứ 3; anh đã “triệu tập” những người quen biết tôi, bạn bè, đồng nghiệp tôi; nhờ ai có thể kết nối được với tôi để cho anh gặp tôi. Và thời gian đó, tôi đã từ chối hết mọi lời mời. Tôi nhất quyết ko gặp anh. Với đủ mọi cách ko gặp tôi được, anh quay sang dọa dẫm tôi. Tôi lắng nghe và ghi nhận hết tất thảy những lời can ngăn. Có những đêm tôi ko tài nào nhắm mắt được khi nhìn hai đứa con thơ ngủ vùi nồng say. Nhưng rồi, được sự thấu hiểu, san sẻ của chồng; bằng trách nhiệm người cầm bút, tôi tiếp tục đăng đàn bóc trần những sai phạm của anh- người được cho là “lừng danh” bờ cõi Đà thành. Rồi từ những sai phạm của anh, liên đới nhiều thứ khiến cựu Bí thư Nguyễn Xuân Anh đã phải ngậm ngùi “ra đi”. Và giờ đây, anh đã bị… sờ gáy. Cuộc đời đúng nhân- quả rõ ràng. Mới ngày nào anh còn ở… trên cao, anh đã dùng tiền để khiến tôi lao đao mấy bận. Anh kiện tôi ra tận Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Công an, Bộ Thông tin Truyền thông, Cục Quản lý báo chí…, anh cao giọng sẽ rút thẻ nhà báo của tôi, cho tôi về vườn nuôi gà. Bao phen khổ sở, tôi một thân một mình thân gái dặm trường, ôm một đống tài liệu ra làm việc với các Ban, ngành Trung ương. Phải thức trắng đêm, phải chạy ra sân bay lúc 4h sáng để bay chuyến sớm nhất (đi giờ đó để tránh ko cho ai thấy, ko cho ai hay, để giữ an toàn). Nhờ sự giúp sức, hậu thuẫn đủ đầy của Tổng biên tập tôi, của tất cả anh em Tòa soạn ngoài Hà Nội, tôi đã mang “chiến thắng” trở về sau nguyên 1 tuần làm việc với tất cả những nơi mà anh đâm đơn. Ko kiện được tôi với các Bộ ngành Trung ương, ko rút được thẻ nhà báo của tôi như anh đã từng đắc chí; anh quay sang kiện tôi ra Tòa án địa phương, anh yêu cầu Công an Đà Nẵng phải xử tôi vào tội hình sự, anh đòi phải bắt giam tôi, tống cổ tôi vào ngồi tù bóc lịch. Đó là sự hả hê của anh, nhưng ông trời có mắt, anh đã ko làm được điều đó. Chính nghĩa đã thắng phi nghĩa. Bài học để cho anh thấy rằng, lưới trời lồng lộng, đồng tiền ko thể mua được tất cả. Luật bất thành văn của giới “trùm” như anh là “Cái gì ko mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền” đã ko còn đúng nữa. Anh Vũ nhôm à, cuộc đời đều có cái giá của nó. Chiều hôm qua, nhận được tin anh đã bị xộ khám, tôi đã lăn giọt nước mắt đầu tiên… với anh. Tôi khóc vì từ nay tôi đã được… “giải thoát”. Tôi khóc vì sự tức tưởi tôi bị cấm xuất cảnh. Tôi khóc vì tôi đã có thể chạy về nhà nói với ba chồng tôi đang bị bạo bệnh rằng “Ba ơi! Con dâu của ba ko phải là kẻ phạm tội để mà bị Công an Đà Nẵng vào truy xét tại tận chân giường bệnh nơi ba chữa trị căn bệnh hiểm nghèo ở Bệnh viện Chợ Rẫy (TP HCM) mà lúc đó con đang xin nghỉ việc cả tháng để vào chăm sóc ba. Ba yên tâm, con ko phải là tội phạm cố tình lẩn trốn vào bệnh viện bằng hình thức đi chăm ba khiến cả bệnh viện Chợ Rẫy ngày đó xôn xao, lầm tưởng, rúng động”. Tôi khóc là vì, đứa con trai đầu của tôi học lớp 6, tối hôm qua vô tình đọc báo biết tin Bộ Công an vào khám xét nhà anh, nó đã rơm rớm “Mẹ ơi, rứa là bữa ni trở đi, con tha hồ được chạy đi chơi, tung tẩy với bạn bè giữa sân trường rồi hè”. Tôi khóc là vì đứa con gái thứ hai học lớp 4 của tôi hồn nhiên reo lên “aaa…, rứa từ nay ai cho con kẹo mút là con được ăn rồi mẹ hỉ”… Bao khó khăn, trở ngại ; bao nhằn nhọc, đắng đót; bao nghiệt ngã, ê chề mà anh đã cho tôi nếm đủ trong suốt gần 1 năm qua, từ nay xin gửi lại anh. XIN GỬI LỜI CHÀO ANH BỞI ĐÃ TRẢ LẠI TÊN CHO EM. DẪU MUÔN ĐỜI, PHẬN ĐÀN BÀ NHƯ TÔI VẪN KO QUA NGỌN CỎ NÊN DÙ KHI ANH “CÓ ĐƯỢC” NGỒI TRONG NHÀ ĐÁ BÓC LỊCH THÌ MONG RẰNG ANH CŨNG HÃY HIỂU CHO LÀ NHƯ THẾ NHÉ. |
Theo Hoàng Giang/Đời sống và pháp luật