Tập thơ “Chiều Nghiêng Mái Phố” của tác giả Giáp Đình Chiến
- 16/08/2015
- Ban Thông tin truyền thông
- 2458
Tập thơ “Chiều Nghiêng Mái Phố” của tác giả Giáp Đình Chiến
Thật may mắn cho tôi khi được tiếp xúc và làm việc với bác Chiến trong suốt gần hơn nửa năm qua. Trong công việc, bác luôn tận tụy, chỉ đạo sát sao mọi hoạt động của Hội đồng Họ Dương Việt Nam, mấy ai trong dòng họ biết được rằng, mỗi khi về các tỉnh dự chương trình, trước đông đảo bà con Dòng tộc, mỗi từ, mỗi câu bác nói ra là cả một đêm hôm trước bác mất ngủ, bác suy nghĩ, nghiên cứu và gửi gắm vào bài phát biểu của mình cả tâm huyết và tình cảm của một người trên cương vị đứng đầu dòng họ, với những thông điệp sâu sắc và ý nghĩa. Nhìn thấy những ánh mắt trìu mến dõi theo, nụ cười rạng ngời tự hào nở trên môi, và không khí hội trường im phăng phắc trước từng câu nói của bác, khi kết thúc là một tràng pháo tay giòn giã, kéo dài và những cái bắt tay siết chặt cùng lời cảm ơn của bà con dành cho bác. Tôi biết rằng, đó là những khoảnh khắc đẹp nhất, là động lực lớn nhất khiến một nhà hoạt động chính trị lâu năm, dù đã về hưu, tuổi không còn trẻ, nhưng bác vẫn cống hiến hết mình vì sự nghiệp của Họ Dương. Bên cạnh đó, mỗi lần ngồi trên xe cùng bác, là một lần tôi được ôn lại quá trình lịch sử dựng nước, giữ nước của dân tộc ta, trong đó điểm nhấn là những nhân vật lịch sử Họ Dương. Và tự lúc nào không hay, tôi một người ở thế hệ trẻ, trước kia nằm trong số đông những bạn không yêu thích bộ môn lịch sử cho lắm, vậy mà giờ, tôi bị cuốn vào và bị mê nó từ bao giờ không biết. Tôi càng trân quý hơn, tự hào hơn và càng thấm nhuần câu nói “dân ta phải biết sử ta”.
Nhà thơ Giáp Đình Chiến (Dương Đình Chiến) – Chủ tịch HĐHDVN
Nghiêm khắc trong công việc, nhưng trong bác lại có một trái tim thật nồng ấm, rung động một cách tinh tế, được thể hiện qua những vần thơ của bác. Bác làm thơ chưa nhiều, gần 50 tuổi bác mới cho in những bài thơ của mình. Trong thơ của bác, hiện ra một con người khác, con người thi sĩ ấy không chỉ giàu tình mà còn nhiều ngẫm ngợi, vân vi và đầy trách nhiệm với đời sống. Có thể, mỗi người trong chúng ta, khi đọc những vần thơ của bác cũng sẽ không ít lần thấy được tình cảm của mình trong đó. Tôi xin được trích dẫn nguyên bản “thay lời đầu sách” của Nhà thơ Hoàng Cầm viết trong tập thơ “Chiều Nghiêng Mái Phố” của Nhà thơ Giáp Đình Chiến (tức Dương Đình Chiến) để chúng ta có thể hiểu hơn về một con người giản dị như bác.
Đặc điểm thơ Giáp Đình Chiến là gợi cảm, khiến người đọc phải suy ngẫm và rồi tự rút ra kết luận về một vấn đề, thường mang tính triết luận về nhân sinh. Song trong mỗi câu thơ vẫn phảng phất như có nhạc điệu và vẫn hồn nhiên như nắng gió, như ánh trăng và cứ dàn trải lên những thân phận con người ở cuộc đời này. Một trong những bài thơ mà tôi thích là “Mắt em”:
Buồn làm chi nữa mắt ơi!
Có chăng một chút
Cuối trời
Xa xăm.
Để rồi đến cả trăm năm
Bâng khuâng một cõi
Xa xăm
Cuối trời.
Buồn vui lẫn lộn kiếp người
Mà sao em để
Mắt cười
Thiếu vui.
Mây ngang qua những ngậm ngùi
Đánh rơi mấy hạt
Mưa trời
Cuối đông.
Biết em thuyền đã sang sông
Để tôi thi thoảng
Buồn không
Ra buồn …
Thoảng nghe cứ như chuyện đâu đâu. Nó vừa như muốn bám vào cuộc sống, nhưng lại vừa muốn thoát ly cuộc sống. Một cô gái nào đó đôi mắt rất buồn. Buồn vì cuộc sống trên trái đất này. Nhưng đôi mắt ấy muốn cho ai sống thì nên sống, bắt ai chết thì cũng nên chết.
Vì đôi mắt ấy sắc như dao cau, bắt người ta cứ nhớ mãi. Mà hình như ngày nào cô gái ấy cũng ghé thuyền vào bến sông khiến cho chàng thi nhân kia: “thi thoảng buồn không ra buồn”.
Cảm giác mà bài thơ để lại trong hồn tôi lại sắc như đôi mắt ấy, tạo hình dáng cô thôn nữ xa vời kia, mà tôi cứ tưởng tượng ra ngay cô ấy đang nhìn tôi, âu yếm mà xa cách. Rồi tôi cũng thương luôn cả chàng thi nhân kia nhiều khi thẫn thờ, bâng khuâng vì nhớ đôi mắt ấy. Đấy là cái đa cảm rất thi sĩ, một thi sĩ đích thực. Một tâm hồn đa cảm như thế để làm giàu cho đời sống tinh thần, tình cảm người bạn đọc.
Chỉ vào dòng lục bát, sao nó cứ xoắn quyện vào tâm linh thơ như một điều gì quá đẹp nên quá buồn. Càng buồn càng nhớ tới một cái gì thương thương quá, gần đâu đây mà như xa tít. Thật xa nhưng khi nhớ lại rất gần. Hình dáng đẹp buồn vu vơ thế mà cứ mờ mờ, tỏ tỏ như một trăng hạ huyền chìm chìm, nổi nổi trong một đêm nhiều gió, lớp lớp mây bay trên bầu trời bao la.
Tứ thơ xoay mãi vào lòng tôi, một nỗi buồn da diết. Mà nghe thoáng nhẹ thế thôi mà lắm lúc lại như lưỡi dao cứ chậm vào hồn mình. Bản thân tôi vốn yếu đuối giờ lại đang tuổi già. Những bài thơ như thế sống luôn bên cạnh mình như một lời an ủi, có lúc gây ra một nỗi đau vô cớ, nhưng thấm đậm một tình thương, cứ khêu gợi cho mình một sức mạnh hoài niệm không bao giờ tắt. Thật cảm ơn Giáp Đình Chiến.
Trang bìa tập thơ “Chiều nghiêng mái phố”
Sau đây là bài thơ mà tôi rất thích trong tập “Chiều Nghiêng Mái Phố” của bác, bài thơ có tựa đề “ƯỚC” được viết vào ngày 06/12/2003.
Mẹ ơi!
Đừng bao giờ buồn nữa
Con của mẹ
Đã thành người lớn
Trái phượng xanh
Đã giục niềm trăn trở
Đâu có còn
Cái thủa “Nhóc con”
Ngày xưa ơi!
Kỷ niệm đã hong giòn
Đừng cháy nữa
Một thời con nhóc
Đã biết mẹ
Chắt chiu từng hạt thóc
Để khóm đời
Đừng khắc khoải đợi thời gian
Lẽ đời
Ai chẳng biết gian nan
Mà mặt đất
Có bao giờ bằng biện
Khóm đời ơi!
Xin đừng lớn vội
Bão đầu đời
Vẫn là bão cuồng phong.
Nếu cõi tiên
Từ Thức vẫn hằng mong
Ta chỉ ước
Trở về miền xưa ấy
Xin làm cây đời
Chốn nơi đây
Để chở che
Một thời “Con nhóc”.
Dương Tử Quỳnh