Vệt nắng cuối trời

-Đi..đi ngay.

 

Một người đàn bà thét lớn cứ như muốn nuốt chửng một ai đó, đang cố gắng giương cổ lên để chửi, chửi một cách thích chí, chửi như một thói quen và thuần thục.Tôi cúi mặt dọn hết tấc cả đồ đạt ra ngoài, trong phòng chỉ còn trơ lại vài mảnh giấy gián tường đã rách nát, mấy cái móc áo quần đã cũ kỹ và cả đôi dép tổ ong đen sì nằm trơ dưới gầm giường. Hai mẹ con dắt tay nhau đi dưới cặp mắt của biết bao nhiêu người, họ thì thào chuyện to chuyện nhỏ gì đó với nhau, tôi không nghe thấy và cũng chẳng muốn nghe,  rồi họ cũng sẽ đề cập đến hai mẹ con tôi, chẳng lúc nào trong những câu chuyện tán dóc của họ; không  thiếu ví dụ chi tiết của chúng tôi, sống lâu giữa cảnh người bạc bẽo người tôi đã quen dần với nó và giờ cũng chấp nhận sống chung với nó luôn rồi. Trời hôm nay trong và xanh lắm.  Xe cộ tấp nập, xung quanh toàn là những toà nhà cao tầng trong thật sang trọn; những quán hàng bán thức ăn bày ra những mùi thật thơm ngon làm sao? nào là mùi cháo tiếp đến là mùi phở, cả món sôi gà mà lúc trẻ tôi vẫn thường thèm ăn nữa. Nhìn mà thấy sót ruột.  Tội nghiệp con nhỏ. Nó đã mấy ngày liền không có cái gì vào bụng. Mặt nó xanh như tàu lá chuối, miệng tím cả ra, hai con mắt thâm đen lên, người không còn một tí sức lực gì. Nhìn con mà hai hàng nước mắt tôi cứ chảy mãi. Tôi cố lau nó và  quay mặt sang phía khác! Nhưng nó vẫn biết. Nó nhìn tôi rồi hai mẹ con cùng ôm nhau khóc nức nở, vào một buổi sáng lạnh lẽo.

 

Đã lâu lắm rồi, hồi nào tôi cũng không nhớ nữa, thời gian đối với tôi giờ chỉ như là những mảnh ghép, những mảnh ghép mà không bao giờ lắp lại được. Tôi đã từng là một cô bé con một gia đình giàu có đình đám cả một vùng, được ba mẹ nuông chiều từ nhỏ thích gì được nấy, gia đình tôi sống giữa ngay trung tâm thành phố nên mọi thứ sa sỉ của chốn thị thành tôi đều dễ dàng cập nhật nhanh chóng. Cũng có một thời tôi là một đứa bé ngoan. Đó là lúc gia đình tôi sống hạnh phúc bên nhau. Chiều nào cũng thế,  anh tôi lại dẫn tôi lên sân thượng tầng bốn của nhà mình xem mặt trời lặng. Những tia nắng cuối cùng kết thúc một ngày vui vẻ đang cố gắng ưỡn mình khoe  ánh sáng rực rỡ. Anh tôi thường bảo:

 

Nhỏ ơi! Những vệt nắng kia có phép nhiệm màu đó, chỉ cần Nhỏ ước khi những vệt nắng ấy chưa lịm dần vào khoảng tối thì điều ước của Nhỏ sẽ trở thành hiện thực.

 

Anh Hai lại gạt nhỏ rồi! Làm gì có điều kỳ diệu ấy ạ! Tôi đinh ninh rằng đó là những điều hiển nhiên. Nhưng có lẽ lời nói của anh tôi có sức thuyết phục ghê gớm đối với cái đầu suy nghĩ non nớt này, thế là lần nào tôi cũng ước, tôi ước mình thật xinh đẹp, ước anh trai không dành phần bánh mẹ làm khi chiều nay, ước gia đình của Nhỏ luôn thật hạnh phúc, ước nhiều nhiều lắm, Nhỏ cảm thấy điều ước của mình toàn được thực hiện và cứ thế Nhỏ cứ ước, ước mãi.

 

Bố mẹ tôi làm kinh doanh nên thường bận bịu và thường có ít thời gian chia sẻ những buồn phiền trong cuộc sống. Song tối nào cũng thế, cứ đúng bảy giờ là ai cũng phải về quay quần bên mâm cơm, cả nhà bốn người: tôi, anh trai và bố mẹ ngồi kể cho nhau nghe biết bao nhiêu là chuyện…  thường thường người dành chuyện để kể nhất là tôi, tôi luôn là đứa bé nũng nịu và hiếu động nhất nhà. Nhưng dần dần, không khí hạnh phúc ấy không còn nữa, bữa cơm gia đình thưa thưa dần, bố mẹ thường hay cãi vã những chuyện không đâu, anh trai thì lúc nào cũng tối sập mới về, bắt đầu có những hành vi và việc làm khiến tôi phải nghi ngờ. Đậu đại học Sài Gòn, anh tôi thoả chí tung hoành, là con trai một  của gia đình có điều kiện, nên cứ thế ông trẻ ta cứ tiêu sài thoả thích, không có một cuộc hội hè nào là thiếu mặt ông, ông ta có thể bỏ hàng triệu để thoả lòng các con bé chân dài mà ông vừa mới quen, anh tôi thà để mất một trăm ngàn còn hơn là cúi xuống đất nhặt lên, vì anh nghĩ rằng đó là hành động đáng xấu hổ, mất hết cả sỹ diện. Đi đêm lâu ngày cũng gặp ma, anh bị dín vào ma tuý, vì quá thương con trai, mẹ tôi bòn rút hết gia sản của mình để ma thuốc cho ông  con mỗi lúc lên cơn nghiện, việc làm đó đồng thời gián tiếp hại cuộc đời của anh thêm nữa, anh bị bắt trong một lần tụ tập đánh bài và tiêm chích, âu cũng là may mắn… khi vào tù có lẽ ông  quý tử sẽ không còn nghĩ đến thứ ghê rợn ấy nữa. Gia đình tôi tan nát, bố mẹ ly thân, anh trai thi trong  tù, chỉ còn một mình tôi bơ vơ hụt hẫn giữa cuộc đời này, bon chen với cuộc sống cực khổ giả dối … với một tiểu thư đài các từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Tuy đã chia tay nhau nhưng bố mẹ vẫn thay phiên trợ cấp tiền cho tôi đều đều hàng tháng, họ không hề đếm sỉa đến tôi dù chỉ là lời quan tâm nhỏ nhoi, đến tháng thì cứ cầm thẻ rút tiền, dần dần khuôn mặt bố mẹ cũng không còn in đậm trong lý ức tôi, tôi cũng không còn nhớ rõ mái tóc, khuôn mặt dáng vẻ của họ ra sao, điều mà tôi nhớ nhất chỉ là đúng ngày mồng một đầu tháng đến hẹn là ra quầy rút tiền và tiêu sài. Những tháng đầu tiên mà họ gởi tạm đủ để tôi lao vào những thú vui, tôi học cách uống rượu bia, hút thuốc, đi bar,… mọi thứ cũng chỉ muốn tránh cảm giác đơn độc, trả thù cuộc đời bất hạnh .

 

Khi một con chim non đã bị rời xa tổ ấm của mình, rời xa sự che chở của chim bố chim mẹ, thì chỉ có hai trường hợp sảy ra: Một là, nó sẽ tự bay bằng chính đôi cánh của nó bằng tấc cả nghị lực và quyết tâm, nó không chịu khuất phục trước nghiệt ngã mà tạo hoá đã giăng sẵn cho nó. Hai là, nó sẽ gụt ngã ngay xuống hố sâu, trên đầm lầy,dưới mặt đất, hay trong một bụi rậm toàn đầy gai nhọn, ngay từ những cái vỗ cánh đầu tiên nó đã không chịu nỗi. Và cũng như con chim đó, cô bé tiểu thư cành vàng lá ngọc hôm nào, cũng lựa chọn cho mình một con đường, một con đường  mà sau này tôi sẽ không hối hận không quay đầu lại. Cám dỗ của cuộc sống đã khiến nó ngã quỵ xuống đất, dẫn lối nó vào cuộc đời của giới thượng lưu tiêu tiền như giấy, tiền trong túi tôi càng ngày càng vơi dần theo những cuộc chơi và nhậu nhẹt, tiền mà bố mẹ gởi hàng tháng càng vơi cạn và thưa dần đi, đến một ngày họ không còn gởi tiền nuôi tôi nữa bởi ai nấy đều đã có gia đình riêng của mình, tôi hụt hẫn vì tấc cả, mọi thứ như đang đối nghịch với mong ước của tôi, ngôi nhà mà tôi đang sống bị mụ gì ghẻ cướp lấy làm của riêng, buộc tôi phải đến sống ở một nơi ẩm thấp và chật hẹp, theo lời đám bạn tôi bỏ nhà ra đi và nghĩ rằng chúng nó sẽ bảo vệ mình và mình cần chúng nó. Tôi quen với một người tên là Trung, anh ta lớn hơn tôi năm tuổi, là con trai của một đại gia khét tiếng ở đất Sài Gòn, lúc mới quen anh ta chiều chuộng cưng nịn tôi như một bà hoàng, thích gì có nấy, tôi được thoả sức tiêu sài những đồng tiền của hắn, những đồng tiền mà hắn bòn rút của bố mẹ, một cô bé cấp ba bỏ nhà ra đi, không học hành, không người thân, bấy giờ Trung là người nó cần nhất, là người duy nhất có thể bảo vệ nó và cho nó một cuộc sống đầy đủ mà trước đây nó đã từng có, nó trao cả những gì quý giá nhất cho Trung, bởi với nó lúc này chẳng có gì quan trọng và quý giá khi phải đặt lên bàn cân tính toán nữa. Trung dần dần chán tôi, chán với đúng nghĩa của nó, hắn ít đến chỗ tôi sống, rồi căn nhà mà hắn cho tôi cũng không cánh mà bay, tôi đã tìm đến nhà hắn nhiều lần nhưng đều không được gặp mặt, có lẽ hắn trốn tôi, trốn nhận đứa con mà tôi đang mang trong mình, tôi bị gia đình hắn rẻ rúng xem là một đồ con gái hư hỏng, doạ thuê người đánh chết tôi nếu còn dám bén mảng tới làm phiền họ.

 

Đồ con ngoài dã thú…! Họ hét lớn vào mặt tôi.

 

Không…không…không.Tôi chỉ biết nấc một tiếng duy nhất ấy, vì tôi biết rằng mọi giải thích bây giờ chỉ là vô nghĩa, chỉ là những lời biện hộ giả dối đối với họ.

 

Loại con gái như mày thì ai mà dám tin được chứ, cũng có thể đứa con đó chắc gì là con của thằng Trung nhà này. Mẹ Trung chỉ thẳng tay vào mặt tôi và nói.

 

Tôi tức tưởi khóc nhưng không thành tiếng bởi lẽ như có cái gì đó chặn ở cuốn họng tôi, tôi lặng người đi, cố gắng gượng dạy không ngã quỵ  xuống đất, cố bương người nhìn thẳng vào mặt bọn họ:

 

Tôi sẽ sinh con một mình, nuôi dạy nó thật tốt, và tôi sẽ cho nó biết rằng những người đáng ra được gọi là ông bà hay bố nó toàn là những kẻ máu lạnh độc ác, tôi nguyền rủa tấc cả mọi người. Đó là tiếng thét cuối cùng của sức lực một người đàn bà mang thai ẩn chứa nhiều uất hận, tôi không thể tưởng tượng ra rằng lúc ấy mình lại mạnh mẽ như thế nào, mọi việc làm của tôi như đang chìm vào bản năng, bản năng của một người đi vào ngõ cụt không có lối ra. Nhìn trời đất bao la không biết đâu là nhà, tôi nhớ những khoảnh khắc cùng gia đình ngồi bên mâm cơm đầm ấm vui vẻ, anh trai vào chiều chủ nhật thường chở tôi đi ăm kem đi công viên chơi, bố mẹ luôn gian rộng vòng tay che chở bảo vệ tôi ngay cả những lúc tôi bướng bỉnh và hư hỏng. Giờ đây cảnh vật vẫn như xưa, ngôi nhà mà gia đình tôi sống, chiếc ghế trong mâm cơm ấy không còn dành cho mẹ tôi nữa mà đã được thay thế bằng một người phụ nữ khác lạnh lùng xa lạ. Đứng nhìn bao quát ngôi nhà từng để lại cho tôi nhiều kỷ niệm, lòng tôi bỗng nặng trĩu, tại sao mọi thứ xung quanh vẫn thế chỉ có lòng người thay đổi, đâu là nơi tôi có thể đến, nơi đâu là nhà và ai là người cần tôi. Đi lang thang trên đường phố, tôi dừng lại ở một chiếc cầu dài, cao và đẹp vô cùng, nhìn sâu xuống mặt nước tôi tựa hồ cảm giác được bình yên, có lẽ tôi sẽ chết, một cái chết thoải mái, ngước mắt lên nhìn trời cao, lại là những vệt nắng ấy, những vệt nắng trong trẻo sáng sủa kết thúc một ngày dài mệt mỏi, những vệt nắng mà anh tôi bảo chỉ cần ước là sẽ thực hiện được, giờ đây mọi thứ đối với tôi không còn ý nghĩa nữa, bỗng có một luồn ánh sang chiếu thẳng vào mắt tôi, khiến khoé mắt cay, tôi vội nhắm mắt lại và thôi không nhìn nữa, khi mở mắt ra điều đầu tiên tôi nhìn đó là cái bụng mình, một ánh sáng  trong và tinh khiết rọi nhẹ vào cái thai này, tôi bừng tỉnh và sửng sờ, tình mẫu tử đột nhiên trỗi dậy trong tim can tôi, khiến tôi dẹp bỏ ngay ý định sẽ trẫm mình vào dòng nước dưới kia.

 

Đây rồi! Tôi vẫn còn đứa con, tôi phải sống nhất định tôi phải sống.

 

Tôi cố hét thật lớn như để trút hết nổi buồn bực trong người. Tôi quyết định làm lại cuộc đời chỉ có hai người: mẹ và con. Tôi thuê một chiếc xe thồ để chở tôi đến trại cai nghiện nơi anh tôi đang tạm giam ở đó. Một người đàn ông gầy gòm bước ra, đó là anh trai của tôi, một người từng khét tiếng ăn chơi và lãng tử nhất đất Sài Gòn, chỉ với một nụ cười và một cái liếc mắt cũng đủ làm bao cô gái chết mê chết mệt. Tôi kể tấc cả cho anh tôi nghe, kể về chuyện bố mẹ, kể về chuyện của tôi và cả đứa con đang mang trong bụng mình.

 

Em giờ đang sống ở đâu.Anh tôi hỏi nhỏ.

 

Em…Anh đừng lo cho em, em vẫn còn tiền, em sẽ thuê một căn nhà và sống tạm ở đó, rồi em sẽ cho anh địa chỉ, em sẽ thỉnh thoảng lên thăm anh, đến lúc anh cai nghiện thành công, anh nhớ về tìm em anh nhé.

 

Ừm…

 

Một tiếng trả lời phát ra tù cuống họng anh tôi nghe mà đứt từng khúc ruột, bây giờ tôi mới biết tình cảm gia đình thiên liêng và cao quý đến mức nào.

 

Anh…Anh sai rồi nhỏ ạ. Anh tôi cúi mặt và nói.

 

Nếu cho anh làm lại từ đầu, anh sẽ không bao giờ làm như vậy, chính anh đã hại cuộc đời em gái anh rồi! thằng tồi thằng tồi…vừa nói anh vừa đập đầu mạnh vào bàn, máu loan chảy ra. Tôi hốt hoảng thét lên ,can ngăn mãi anh mới chịu dừng lại.

 

Bố mẹ có hay lên thăm anh không? Tôi hỏi khẽ.

 

Có, thỉnh thoảng. Nhưng chỉ được mấy dạo đầu, dần dần họ cũng ít lên,vì ai cũng có cuộc sống riêng của mình rồi mà.

 

Nhìn anh mà tôi không sao kìm nổi nước mắt, tôi có cười để anh vui, nhưng miệng càng cười thì khoé mắt cứ cay cay và hai hàng nước mắt cứ chảy không ngừng, giờ thăm nom đã hết, tôi vội nắm lấy bàn tay gầy gòm của anh rồi nói.

 

-Anh giữ gìn sức khoẻ nhé, anh nhất định phải cải tạo tốt để về với em, em chỉ còn một mình anh thôi anh hai ạ. Hai anh em nhìn nhau thật lâu không nói gì, rồi tôi lặng lẽ đứng dậy thu gom đống áo quần đứng dậy và đi ra, tôi như tiếp thêm một phần sức lực vì còn một ai đó có vị trí ý nghĩa trong đời.

 

Sau lần thăm đó, thỉnh thoảng tôi cũng đến gặp anh, cho anh biết địa chỉ nhà trọ, kể cho anh nghe cuộc sống hiện tại của mình, nhưng kể toàn là sự may mắn, những niềm vui toàn là những mảnh ghép dối trá mà tôi tự tạo nên, cũng chỉ sợ anh buồn nên tôi toàn nói sai sự thật, rằng tôi đang sống một cuộc sống rất tốt, một ngôi nhà khang trang, một công việc ổn định, nhưng anh đâu có ngờ, tôi chỉ là một người phụ việc rửa bát cho cô chủ trọ, tôi đã phải chuyển đi chuyển đi chuyển lại không biết bao nhiêu là chỗ ở vì nộp tiền quá muộn, lại vác thêm cái bụng bầu người ta hắt hủi là loại con gái đáng bị bỏ rơi. Tôi nhớ, có một lần vì quá đói tôi đã bị ngất xỉu giữa đường phố, khi mở mắt ra thì biết mình đang nằm ở môt nơi xa lạ, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đỡ tôi dậy, mang đến cho tôi một cố nước, rồi bảo:

 

– Cháu hôn mê đã một ngày rồi, gia đình cháu ở đâu để ta đưa cháu về.

 

Tôi hốt hoảng sờ xuống bụng, một tiếng thở phào nhẹ nhỏm khi biết đứa con vẫn còn nằm bình yên trong bụng của mình.

 

– Cháu sắp sinh rồi đó, chắc không lâu nữa đâu.Nhà cháu ở đâu.

 

– Cháu…cháu không có nhà!

 

Dường như người đàn bà khốn khổ ấy đã hiểu ra cơ sự, và không hỏi thêm gì nữa. Khi khó khăn bất trắc ta mới cảm nhận được rằng con người ta sống trên đời vẫn còn tình thương giữa đồng loại, bà ta có thể bỏ mặc tôi đi mà không thương tiếc gì; cần gì phải chăm nom tôi tận tình thế này. Tôi đã sống ở đó một thời gian và sinh con ra, hạnh phúc vỡ oà đến với tôi khi được nhìn thấy hình hài nhỏ bé ấy nằm gọn bên cạnh mình, mọi đau đớn mà tôi đã trải qua không còn ảnh hưởng gì đối với tôi lúc đó, niềm hạnh phúc được làm mẹ đã khiến tôi mạnh mẽ và kiên cường tự bao giờ tôi cũng không biết nữa. Cô Lan, người đã cưu mang tôi trong những ngày khó khăn nhất cũng đã khóc thật to khi nhìn thấy đứa con gái bé bỏng này, nó có đôi mắt to đen y như đôi mắt của mẹ nó, làn da trắng mịn nõn nà, chiếc mũi trông thật nhỏ nhắn xinh xắn làm sao. Người đàn bà bất hạnh đó cũng trải qua chuỗi ngày dài đơn độc cực khổ giống tôi, cô có một người chồng nhưng lúc nào cũng nhậu nhẹt be bét, về nhà còn đánh đập và bòn rút tiền bạc của vợ để đi cá độ và chơi bài, và cũng chính lão ta buộc tôi phải rời xa cô Lan, rời xa nơi mà tôi từng xem là mái ấm của mình.

 

Một lần nọ. Trong một cơn say như thường lệ, lão ta lẻn vào phòng tôi khi cô Lan vừa đi giao hàng cho khách, lão buộc tôi phải phục vụ lão, lão bóp cổ tôi không cho tôi kêu lên một tiếng nào được, lão khoá trái cửa lại, tôi cố gắng vùng vẫy, bằng bản năng của một người bước vào đường cùng, tôi cố vớ đại cái gì đó trong tầm tay mình có thể, trong cơn hoảng loạng tôi vớ được con dao díp đặt ở đầu giường mà tôi thường để tránh ma quỷ, tôi đâm mạnh vào lão. Đâm vào chân rồi vào bụng một lát, máu chảy dền dụa ra cả khắp người tôi và lão, lão quằng quại rên la, tôi tái mặt đi đường như không biết gì nữa, tôi choáng ngợp giữa vũng máu, tay chân run rẩy, bỗng con bé hét toáng lên, nó giường như biết được điều gì đó, nghe được tiếng con khóc người tôi bừng tỉnh hẳn, không còn cảm giác sợ sệt, tôi giật mạnh lão ra xa rồi chạy đến bế vội bé Được đi, tôi gói ghém ít đồ đạt và vội chạy ra khỏi chỗ ghê tởm ấy, khi đi ra khỏi nhà; tôi còn quay đầu lại để xem lão có sao không, nhưng chuyện gì sảy ra về sau thì tôi cũng không biết nữa, có thể lão sẽ chết vì mất nhiều máu hoặc cũng có thể lão tự dậy để kêu người cứu giúp, mọi giả thiết đều có thể xảy ra trong trường hợp đó. Tôi bỏ đi mà không lời chào tạm biệt với cô Lan và trốn đến tại một vùng ven Sài Gòn rời xa chốn thị thành tấp nập, tôi đã học cách buôn bán, tôi cũng đã thuê một căn nhà nhỏ đủ để hai mẹ con sống tạm, tôi làm đủ nghề từ bán rau, bán cá, rửa bát, và cả trông trẻ, những việc ấy trước đây dù là nằm mơ thôi tôi cũng chưa hề nghĩ đến nó. Tất cả chỉ vì bên tôi còn có bé Được, khổ thân con nhỏ, vì mẹ quá hư hỏng nên đời con mới chịu nhiều thiệt thòi, từ bé đến lớn nó chẳng được bạn bè tôn trọng, lũ bọn bạn nó luôn mang nó ra làm tâm điểm của những trò cười, càng nhìn nó tôi lại càng thêm tủi phận, càng chua chát đời này biết bao nhiêu. Cuộc sống bình yên không được bao lâu thì sóng gió lại đến, bà chủ trọ thuê nhà không cho tôi ở chỗ đó nữa, bởi lẽ bà ta đã nhận tiền cọc dài hạn của một người khác và còn tôi thì tiền thuê thường chậm…nên bằng mọi cách để tôi biến đi càng nhanh càng tốt.

 

Khi đã nghe quá nhiều lời mắng nghiết của mụ chủ trọ, tôi và bé Được đã cảm thấy mệt mỏi, hai mẹ con cũng đã chuẩn bị bết đồ đạt và quyết định đi khi không còn xin nay được nữa, lần cuối cùng tôi van nài người đàn bà ác độc ấy cho hai mẹ con tá túc ít hôm nữa, nhưng không bà ta cho người quẳng đồ đạc của hai mẹ con ra nền đường.  Một người đàn ông bước tới cút nhặt …Tôi ngước nhìn qua sửng sốt ! biết đó là anh hai.

 

– Có anh đây rồi nhỏ!

 

Anh nắm chặt lấy tay tôi và bé Được. Ba con người ba số phận, cùng dắt nhau đi dưới ánh nắng mờ nhạt trong trẻo của những vệt nắng cuối ngày dầntàn. Tôi chưa thấy những vệt nắng nào đẹp đến thế, những vệt nắng của phép nhiệm màu những vệt nắng mà ước vọng và cả nỗi đau đớn trỗi dậy đang mở cánh cửa le lói trong cuốn phim quay chậm của tôi.

 

Tác giả: Dương Thị Mến

Ban Thông tin truyền thông
Ban Thông tin truyền thônghttp://hoduongvietnam.com.vn/

Bản tin điện tử Họ Dương Việt Nam. Chịu trách nhiệm nội dung: Ông Dương Văn Mão - Phó Ban Thông tin truyền thông Hội đồng Họ Dương Việt Nam.

BẢN TIN ĐIỆN TỬ HỌ DƯƠNG VIỆT NAM
© 2005-2018 Họ Dương Việt Nam. All rights reserved

Biên tập: Văn phòng Họ Dương Việt Nam - Địa chỉ: Tòa nhà Câu lạc bộ Golf Long Biên,
Khu Trung Đoàn 918, Phường Phúc Đồng, Quận Long Biên, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0243.526.5678 - Fax: 0243.699.3366 - Email: thongtinsukienhdvn@gmail.com