Vượt lên chính mình
- 28/10/2019
- Ban Thông tin truyền thông
- 1699
Khi mới sinh ra Dương Hiển Vương (sinh ngày 17/09/1987) vẫn bình thường như bao trẻ khác, đến 11 tháng tuổi Vương đã vịn giường để tập đi nhưng dù rất cố gắng, cùng sự hỗ trợ của bố mẹ Vương vẫn không thể bước đi bằng chính đôi chân của mình.
Từ đó, cuộc đời Vương gắn liền với cặp nạng để di chuyển, sinh hoạt hàng ngày. Dù khó khăn nhưng Vương đã nỗ lực hết mình để hoàn thành chương trình học Trung học Phổ thông và học nghề vi tính để tự mình lo cho cuộc sống của bản thân.
Tuy nhiên một lần nữa bất hạnh lại đến với em, sau gần hai năm làm việc thị lực của em chỉ còn 1/10 rồi 2/10. Sau những lần thăm khám, Vương và gia đình đã nhận được kết quả hai mắt của mình bị bệnh lý võng mạc sắc tố, có khả năng không thể chữa được.
Số phận kém may mắn, căn bệnh về mắt không chữa được hoàn toàn, một phần vì bệnh nan y, một phần do hoàn cảnh kinh tế khó khăn nên Vương chỉ có thể nhìn mọi thứ “mờ mờ”. Nhưng không vì thế mà nản lòng, Vương đã vượt lên chính mình, xin vào sinh hoạt tại Mái ấm Thiên Ân (Giáo sứ Tân Hương, quận Tân Phú, Thành phố Hồ Chí Minh) để dạy kiến thức cho các em khuyết tật, kiếm thêm thu nhập để chữa bệnh và tiếp tục học thêm kiến thức về công nghệ thông tin.
Không những thế, Vương còn có niềm đam mê với bộ môn Cờ vua và nỗ lực hết mình thi đấu mang lại những kết quả đáng ghi nhận. Năm 2018, Vương cùng đoàn Quảng Nam thi đấu tại Hội thi thể thao người khuyết tật toàn quốc được tổ chức tại thành phố Đà Nẵng. Năm 2019, Vương dự thi cùng đoàn Thành phố Hồ Chí Minh và đạt được 3 huy chương vàng và một huy chương đồng.
Những nỗ lực, sự quyết tâm vượt lên chính mình của Dương Hiển Vương chính là một tấm gương sáng để thanh niên Họ Dương học tập và noi theo. Hy vọng trong tương lai, y học hiện đại có thể giúp Vương chữa lành đôi mắt, đôi chân để Vương tiếp tục thực hiện những ước mơ của mình, mang lại niềm tự hào cho gia đình, quê hương và Dòng tộc.
Họ Dương chí lớn tài cao
Gái trai luôn hướng tâm vào chữ tâm
Dẫu rằng khuyết tật mắt, chân
Nhưng em không khuyết tinh thần tiềm năng
Và em cũng tự nhũ rằng
Họ Dương dẫu mấy khó khăn chẳng sờn
Thế rồi em cố vượt lên
Nâng tầm tri thức để vươn xa dần
Vừa dạy vừa tự nâng tầm
Không thua không kém chữ TÂM lưu đời…
Dương Thị Lý