Cuộc thi viết “Tôi trở về từ yêu thương”: Đừng đọc! Tớ sẽ làm các các cậu sẽ khóc đó!

Trong buổi tối hôm 20/7/2019, khi giao lưu chia sẻ về khởi nghiệp cho thanh niên Họ Dương, chị Dương Tử Quỳnh có cho tớ biết về mail của Hội đồng Họ Dương Việt Nam – hoduongvn@gmail.com. Ngay lập tức tớ có một suy nghĩ trong đầu, về nhà viết lại cho Ban Tổ chức một lá thư, với tất cả tấm lòng của mình để bày tỏ sự biết ơn, nào ngờ ngay sau ngày kết thúc hội trại, Ban Tổ chức lại có cuộc thi này. 

TÔI TRỞ VỀ TỪ YÊU THƯƠNG

Đó là tên cuộc thi viết lần này. Nhưng thực sự, tớ trở về không chỉ có tình yêu thương, mà có rất nhiều thứ nữa khiến tớ băn khoăn đầy cảm xúc: Đoàn kết, biết ơn, cống hiến, và cả… phụng sự cho dòng máu mang Họ Dương này.

Trước khi đến hội trại, tớ chỉ đơn giản nghĩ là tới cho vui, xả stress sau những ngày làm việc mệt mỏi, thêm chút nữa thì có những người bạn mới, những đối tác mới…

Đó, chỉ đơn giản vậy thôi…

Nhưng trải qua 3 ngày, tớ mới vỡ òa ra vì những điều đó giản đơn quá, những thứ mà tớ có thể tìm được bất kì nơi nào ngoài kia.

Lần đầu tớ thấy: Những thanh niên không hề quen biết gì nhau, nhưng xưng hô gọi tên vô cùng thân mật, chẳng khác gì một gia đình. Họ quan tâm, giúp đỡ nhau trong những việc nhỏ nhất bằng cả tấm lòng của họ, họ sẵn sàng hi sinh mình vì đồng đội, họ cãi nhau nhưng không phải là căm thù mà là cãi nhau để hiểu nhau hơn, để đoàn kết hơn…

Ôi má ơi, chuyện gì xảy ra vậy ? Tớ tự nghĩ.

À, mấy người này đang giả tạo thôi, đời mà, ai lại làm thế, cạnh tranh nhau không hết, lấy đâu ra yêu thương nhau cơ chứ!

Nhưng không, niềm tin này của tớ ngày một bị bác bỏ đi cho đến khi tớ thấy cách họ chơi những trò chơi của We change, We lead!

Nói thật luôn nè, tớ thì có một thói quen xấu, khi tham gia bất cứ cuộc chơi nào, tớ đều vừa chơi vừa quan sát người khác chơi để rút kinh nghiệm và tìm cách nhanh hơn họ. Nào ngờ thói quen này đã giúp tớ thấy những điều mà 20 năm qua tớ không hề thấy ở đâu!!!

Các cậu đoán ra được không. Lần đầu tiên, sự đoàn kết được thể hiện một cách đỉnh điểm. Không những đội tớ, tất cả các đội tớ quan sát để “học lén” cách chơi, họ đều đoàn kết không tưởng, sẵn sàng hi sinh để đồng đội mình có thể hoàn thành tốt nhất cuộc chơi. Cậu hãy nhớ lại xem, bắt đầu tưởng tượng lại, kĩ hơn một chút nữa… cậu nhớ lại chưa… Họ sẵn sàng dìu đồng đội ngồi lên tấm ván, họ sẵn sàng kéo xe cho đồng đội thật nhanh khi bắn cung dù chân đã quá mỏi, không còn sức, họ sẵn sàng truyền hết chiến thuật cho đến người cuối cùng trong đội hiểu dù họng đã bị đau, tiếng đã bị khan. Họ cãi nhau để tìm ra cách giải quyết nhanh nhất khi không được bỏ bánh xe số thấp lên trên bánh xe số cao…

Tớ quan sát đến sững sờ….

Tim tớ co lại, đau lắm, nước mắt thì chảy lúc nào không biết nhưng tớ vẫn kịp lau nhanh đi để không ai phát hiện.

Điều gì đã khiến sự đoàn kết, bỏ quên cả bản thân trỗi dậy mạnh mẽ như vậy. Chỉ đơn giản là phải dành chiến thắng cuộc chơi, giải nhất, giải nhì, giải ba, hay…

TINH THẦN CỦA DÒNG MÁU DÒNG TỘC

Tinh thần Họ Dương đang bừng cháy hừng hực trong từng mạch máu của những con người này?

Đến đây, vừa xúc động, vừa tự hào, tớ tự hào vô cùng khi được sinh ra là con người Họ Dương, tớ tự hào vì dòng máu này cho tớ một ý chí kiên cường không được phép yếu đuối. Tớ càng thêm yêu đất nước dòng máu hiên ngang và cụ thể hơn, gia tộc Họ Dương này.

Và đương nhiên, đó chỉ là mở đầu trong chuỗi cảm nhận 3 ngày trại của tớ, và giờ, tớ sẽ kể bạn nghe câu chuyện tiếp theo, thứ đã mở ra cho tớ cả một chân trời cơ hội cuộc đời mình.

“KHỞI NGHIỆP KHÔNG CÓ CON ĐƯỜNG CHUẨN XÁC, CHỈ CÓ MỤC TIÊU, TỪ ĐÓ MÀ VẠCH RA CON ĐƯỜNG ĐẾN THÀNH CÔNG CHO MÌNH”

Đây là câu nói tôi ấn tượng và nhớ nhất trong 3 ngày mà người nói không phải ai khác, idol của thế hệ thanh niên Họ Dương – Bác Dương Công Minh – Chủ tịch Hội đồng Họ Dương Việt Nam.

Bác Dương Công Minh – Chủ tịch Hội đồng Họ Dương Việt Nam

Lần đầu tớ thấy bác Minh, không giống như trên báo chí, hôm ấy bác mặc rất giản dị, nói chuyện siêu hài hước trò chuyện vui vẻ cho thanh niên, nhưng trong từng câu nói đều ẩn chứa những hàm ý của bác làm tôi vô cùng ngưỡng mộ và thán phục hoàn toàn bác ấy. Chỉ cần nhìn bác Minh là tớ cảm thấy người mình như rần rần lên, phải làm điều gì đó thật lớn lao, giúp đỡ thật nhiều cho xã hội này hơn nữa, tạo một động lực vô hình khủng khiếp cho tớ các cậu ạ.

Năm nay các cậu bao nhiêu rồi, 20, 21, 25, 30 hay lớn hơn? Tớ biết, thành công chưa bao giờ là dễ dàng cả, nó đòi hỏi các cậu một ý chí cực kì vững chắc. Có những đêm các cậu phải hoàn thành công việc ngập mặt, thức khuya, dậy sớm, có những lúc các cậu đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn phải cố, có những lúc các cậu dồn hết tâm sức cho công việc kinh doanh, nhưng nó thất bại. Một ngày làm tới 12, 16 tiếng như chẳng thấy tiền đâu, bạn bè ít dần, bố mẹ thì phản đối, cô đơn đến tuyệt vọng mà chẳng thể chia sẻ cùng ai… Các cậu biết không, có những lúc tớ cô đơn tột cùng, nước mắt cứ chảy xuống và không hiểu lí do tại sao cả. Tại sao mình phải khổ thế này, mình làm thế này vì cái gì hả? Nhưng cuối cùng, cũng chả ai đến bên mình, mình đành tự mình an ủi động viên và đứng lên bước tiếp con đường đã chọn thôi.

Nếu sau này các cậu có những cảm xúc không biết chia sẻ với ai, hãy nhắn cho tớ một tin, có thể tớ sẽ không đến bên cậu, ôm cậu và động viên cậu, nhưng tớ hứa sẽ lắng nghe cậu tâm sự một cách chân thành nhất, cậu nhé.
Cái giá của thành công quá đắt các cậu ạ! Sống cho bản thân mình thì dễ lắm, nhưng sống cho gia đình, cho Dòng tộc, cho đất nước thì khó gấp trăm ngàn lần. Trải qua mới biết bác Minh và những doanh nhân, những con người thành đạt ở dòng họ mình đã phải vượt qua biết bao nhiêu chông gai, thử thách mới có ngày hôm nay. Một cố vấn trong chương trình “Những người bạn lớn Họ Dương” có nói: Chỉ cần các bạn không từ bỏ, thì ắt cơ hội sẽ đến với các bạn. Đã biết bao nhiêu lần tớ thất bại và định từ bỏ các cậu ạ. Nhưng nhìn lại, gia đình mình, ánh mắt hi vọng cha mẹ mình, vợ con mình sau này, gia tộc này, họ cần mình. Cho nên, đành phải vứt những giọt nước mắt yếu đuối mà bước đi tiếp. Các cậu ạ, dù các cậu có điểm xuất phát ở đâu, thì cũng hãy bước đi, chậm cũng được, không bước thì bò đi, lếch đi… Chỉ cần tiến về phía trước, thì cơ hội mới, con đường mới luôn chào đón. Đừng bao giờ có ý định bỏ cuộc như tớ đã từng các cậu nhé.

Tuổi trẻ chỉ có một lần, “ Hỡi thanh niên, hãy bán cho tôi một năm tuổi trẻ, tôi sẽ trả cho bạn 1 tỷ đô la xanh”-đây là câu nói của cố thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu làm tớ thức tỉnh mạnh nhất. Tuổi trẻ, đồng ý chúng ta không có nhiều tiền, nhưng chúng ta có những thứ còn quý giá hơn tiền gấp trăm lần: Sức khỏe, thời gian, ý chí, bền bỉ, nghị lực và một tấm lòng kiên định, thì bất cứ thứ gì chúng ta cũng sẽ vượt qua. Cho nên bác Minh mới nói rằng: “Chúng ta có thể âm về tiền, nhưng phải dương về kiến thức. Kiến thức ở đây không chỉ là kinh nghiệm tích lũy, mà còn là tuổi trẻ, sự gan lì đó các cậu. Cho nên, nhân lúc mình còn trẻ, hãy dấn thân, hãy tìm những thử thách lớn hơn, cam go hơn, hãy bước ra khỏi vùng an toàn của mình mà vẫy vùng để sau này không phải hối tiếc vì đã để tuổi trẻ trôi qua vô ích các cậu nhé.

Một lần nữa, thực sự cảm ơn những tiền bối, những con người thành đạt giàu lòng yêu thương của Họ Dương đã truyền cho Chiến một động lực mạnh mẽ để Chiến luôn trong “ tâm thế” sẵn sàng nhất cho mọi thử thách sắp tới.

Các cậu biết không, để tổ chức ra một chương trình hơn 500 người, dàn khách mời toàn những nhân vật tầm cỡ, kéo dài trong 3 ngày thì không phải là chuyện đơn giản. Nói đến đây thì các cậu cũng biết tớ sắp nói đến ai.

Đúng, tớ đang nhắc đến BAN TỔ CHỨC Trại hè, những con người thầm lặng đằng sau mà đứng đầu là một chị vô cùng xinh đẹp và “đanh đá” Dương Tử Quỳnh!

Chị Dương Tử Quỳnh – Phó Chủ tịch Câu lạc bộ Thanh niên Họ Dương Việt Nam

Ngày đầu tớ gặp chị ấy là khoảng 4h chiều 17/7/2019, lúc ấy tớ đăng kí chơi trò chơi thử trước để tối 18/7 hướng dẫn lại các bạn trong team chơi. Thấy chị ấy sắp xếp, giải quyết công việc, nói chuyện… tớ mới thốt lên: “Trời ơi, sao lại có một con người giỏi thế này chứ”, thực sự ngay hôm đó tớ đã rất hâm mộ chị ấy rồi. Sau đó chính thức bước sang 3 ngày trại, tớ mới cảm nhận được sự trách nhiệm, cống hiến của chị Quỳnh là tuyệt vời đến mức nào. Chị ấy hết giải quyết cái này đến cái kia, quên ăn, quên ngủ đến tụt huyết áp. Chị Quỳnh ơi, không biết chị có đọc được đoạn này không, nếu có, em xin gửi lời biết ơn của riêng em với chị, nếu có cơ hội, em xin chị cho em hỗ trợ chị vào những trại hè năm sau, và năm sau nữa. Chỉ đơn giản, em quý tấm lòng của chị, chị đã khơi dậy sự cống hiến trong em mất rồi chị ạ.

Tớ đã tự hỏi, mình là ai mà lại được chăm sóc tốt như vậy. Trong khi tớ và các cậu ăn thì các anh chị đang hối hả setup cho chương trình tiếp theo, trong khi tớ và cậu tắm thì Ekip âm thanh, ánh sáng đang miệt mài điều chỉnh để đem lại một sân khấu đẹp nhất, hoành tráng nhất, trong khi tớ và cậu đang ngủ thì bộ phận nhà hàng, tổ bếp, phải chuẩn bị cho bữa ăn hôm sau, đội bảo vệ thì trông coi xuyên đêm không mệt mỏi.

Vâng, chúng mình chẳng là gì cả, nhưng lại được sự chăm sóc trên cả tuyệt vời đó các cậu ạ. Những giọt mồ hôi trên vai áo, những giọt nước mắt…Chúng đều có đó, nhưng tớ và cậu sẽ không thể nào thấy được đâu. Cho nên, con xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến Ban Tổ chức, Ekip đã thầm lặng hi sinh, vất vả cống hiến ngày đêm để hội trại diễn ra suôn sẻ. Sự thành công của hội trại mà đằng sau là sự thầm lặng của Ban Tổ chức. Con xin biết ơn sâu sắc rất nhiều. Hi vọng năm sau, con có thể được cống hiến nhiều hơn cho dòng Họ Dương. Con luôn sẵn sàng 100% năng lượng tuổi trẻ của mình.
“Thanh xuân sẽ lại đẹp tiếp với nhiều điều hay, nhiều điều mới và thú vị, tốt đẹp nhé! Con đường sẽ dài lắm nhưng là một con đường đầy tự hào và vinh quang!” – Dương Tử Quỳnh.

Tâm sự đến đây cũng quá dài rồi, tớ phải kết thúc bằng những lời cuối cùng đây. Cảm ơn các cậu đã đọc tới những dòng này, tớ biết tớ viết dở, nhưng đọc tới đây rồi thì đã chứng minh các cậu là những người cực kì kiên trì đó, và đây cũng là 1 trong những yếu tố quan trọng trên con đường dẫn đến thành công của mỗi người. Chúc mừng nha.

Quên, nãy giờ nói đủ thứ trên trời dưới đất mà chưa nói về mình. Cho tớ xin vài dòng nha. Tâm sự tí, trong 3 ngày trại, tớ có thích 1 cô gái ở Team 11, tên là #DTT, đó là một cô gái cười rất có duyên, làm việc cực kì trách nhiệm, luôn vui vẻ và hài hước, đặc biệt rất là hiền luôn. Tớ có nói cô ấy rằng: Tớ ở Nam, cậu ở Bắc, vạn dặm xa cách, biết khi nào gặp lại, thì cô ấy có nói là: Chỉ cần muốn thì sẽ gặp nhau thôi. Hi vọng bao nhiêu thì đổ vỡ bấy nhiêu khi sau đó, cô ấy nói đã có người yêu. Chạm đáy nỗi đau các cậu ạ. Theo các cậu thì giờ làm thế nào đây, tớ không muốn như bác Minh vì sợ nói ngọng mà vụt mất cô ấy…

Rồi, cuối cùng, Chiến xin cảm ơn rất nhiều đến Hội đồng Họ Dương Việt Nam đã tổ chức ra Hội trại đầy ý nghĩa và cảm xúc, cảm ơn rất nhiều đến hơn 500 anh em Họ Dương đã tham gia với sự nhiệt huyết máu lửa của tuổi trẻ. Chiến rất vui khi được quen biết các bạn.

Chúc Hội đồng Họ Dương Việt Nam ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn nữa, chúc tất cả các cô, chú, bác, anh, chị, em Họ Dương chúng ta thành công hơn nữa trong cuộc sống của mình.

Dương Thành Chiến

Câu lạc bộ Thanh niên Họ Dương Thành phố Hồ Chí Minh

Cuộc thi viết “Tôi trở về từ yêu thương” với chủ đề cảm nhận niềm tự hào Họ Dương, sự gắn kết Dòng tộc qua Trại hè Thanh niên Họ Dương Việt Nam năm 2019, cảm nhận của bạn về Trại hè, Bài học và định hướng sau khi tham gia Trại hè…

Tham khảo thông tin cuộc thi: Tại đây

http://hoduongvietnam.com.vn/cuoc-thi-viet-cam-nhan-toi-tro-ve-tu-yeu-thuong-nam-2019-p8947

Ban Thông tin truyền thông
Ban Thông tin truyền thônghttp://hoduongvietnam.com.vn/

Bản tin điện tử Họ Dương Việt Nam. Chịu trách nhiệm nội dung: Ông Dương Văn Mão - Phó Ban Thông tin truyền thông Hội đồng Họ Dương Việt Nam.

BẢN TIN ĐIỆN TỬ HỌ DƯƠNG VIỆT NAM
© 2005-2018 Họ Dương Việt Nam. All rights reserved

Biên tập: Văn phòng Họ Dương Việt Nam - Địa chỉ: Tòa nhà Câu lạc bộ Golf Long Biên,
Khu Trung Đoàn 918, Phường Phúc Đồng, Quận Long Biên, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0243.526.5678 - Fax: 0243.699.3366 - Email: thongtinsukienhdvn@gmail.com